em chỉ mình anh nuông chiều
Bà Xã Anh Chỉ Thương Em chương 408 | Đọc [Nắm tay nhau cùng chung sống đến già] Ngoại truyện ngọt ngào 14 full - doc truyen BA XA Anh Chi Thuong Em chương 408 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi anh hai nổi tiếng nuông chiều vợ và con gái, tranh chấp với anh ấy
Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều - (Chương 4) - Tác giả Lệ Vũ Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Chương 63. Chương trước Chương tiếp. Editor: Kei/ Beta: Phi Phi. "Em thích anh ta trước? Được rồi, em nói cho anh nghe, em thích từ khi nào?". Ôn Thư Du ngây người, vô thức nhìn về phía Lương Yến Tân. Người đàn ông đang nhíu mày, đôi mắt màu nâu nhạt rất bình tĩnh, bờ môi
Ông xã Bảo Thy cực kì chiều chuộng nữ ca sĩ. Kể từ khi "về chung một nhà" với đại gia Phan Lĩnh, Bảo Thy khiến dân tình không khỏi ngưỡng mộ vì cuộc sống như mơ. Ông xã của "công chúa bong bóng" không chỉ trang hoàng tầng thượng bằng đèn, cây xanh và kính để tạo
Bàn tay vững mà tôi muốn nắm, đời có mấy. Tôi cười nhạt. Hẳn đó là điệu cười mà anh ghét. Anh cho rằng tôi đẩy anh ra xa. Nhưng kỳ thực, tôi chỉ đang bảo vệ bản thân một cách vô thức. Tôi tỏ ra không ai hiểu mình, vì tôi sợ ai hiểu mình và cũng khao khát ai đó
chord lagu waktu tuhan pasti yang terbaik. Editor Kei/ Beta Phi PhiBản thân Ôn Thư Du từng tưởng tượng rất nhiều lần về câu trả lời của không thể tưởng tượng được một người đàn ông như Lương Yến Tân lại thề thốt phủ nhận hay biện bạch, cho nên theo suy đoán của cô, câu trả lời có khả năng nhất là anh sẽ thừa nhận theo lời nói của cô, thừa nhận anh chỉ “chơi đùa mà thôi”.Sau đó, có lẽ anh sẽ nói rằng anh chưa từng nghĩ rằng cô tưởng thật, thế nên anh mới cười nhạo những ý nghĩ viển vông của cô, phủ nhận và khinh thường cảm xúc của thừa nhận là chính mình đã cố ý nghĩ theo chiều hướng thật chứng minh, có ít nhất một phần suy đoán của cô là đúng – anh không phủ nhận lời nói của mình, cũng không “dùng mọi thủ đoạn” để ngụy đã thừa điều mà Ôn Thư Du không ngờ rằng là, anh sẽ nói “Bây giờ, em đã trưởng thành”.Chút hoàng hôn cuối ngày buông ngoài cửa sổ, ánh sáng không quá chói chang nhưng lại phản chiếu rõ ràng ánh mắt anh lúc vẫn nhớ ánh mắt anh nhìn cô năm năm trước, nghĩ lại lúc đó anh thực sự đối xử với cô như một đứa trẻ, vậy mà bây giờ…Đôi mắt anh lộ ra một chút “tham vọng”.Ôn Thư Du không biết là do anh vô tình để lộ hay là cố ý để cô phát hiện là một loại cảm xúc… khiến cô lo lắng, luống cuống và không dám nhìn thẳng vào mắt xúc cảm đều hiện hữu chân sau khi bọn gặp lại, lời nói và hành động của anh đều mang theo sự mờ ám, lần trên máy bay dường như là lần đầu tiên anh làm ra hành động như thân mật cùng với cách cư xử đó đã vượt xa những gì họ vốn có, nói đúng hơn, là vượt xa những gì cô nghĩ về phạm vi mối quan hệ giữa bọn cô vẫn chưa từng nghĩ sâu hơn về nguyên Thư Du cảm thấy có lẽ nên suy nghĩ về điều đó, nhưng cô dường như chỉ lảng tránh, xem những hành động của anh như kiểu tùy ý của năm năm cô đã không còn là cô gái nhỏ mười sáu tuổi đó nên…“Em trưởng thành rồi… nhưng em vẫn là em”. Cô cười một cách nhạt nhẽo, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực “Với lại…”.Môi cô đóng mở mấy lần, cuối cùng họ nhẹ một tiếng rồi miễn cưỡng nói ra “Chính miệng anh nói… không có hứng thú”.Ôn Thư Du cho rằng giọng của mình vẫn bình thường và bình tĩnh. Nhưng sau khi nói ra cô mới nhận ra rằng giọng nói lí nhí như muỗi dùng sức nắm chặt các ngón tay.[Nếu Lương thiếu thực sự có hứng thú thì đợi hai năm nữa rồi tính].[Có gì mà hứng thú].Cô vẫn còn nhớ rõ những lời đối thoại này.“Có cần anh dạy em ý nghĩa của hai từ cô gái’ và phụ nữ’ không?”.Giọng nói của người đàn ông trầm và nhẹ, từng từ du dương trong không gian khép kín càng thêm rõ “Phụ nữ” thốt ra khỏi miệng anh, lỗ tai Ôn Thư Du lập tức tê dại, ngay cả hô hấp cũng ngưng nữ… cho nên, bây giờ anh đã xem cô như một người phụ nữ rồi sao?“Chỉ là, trước ngày hôm nay, anh quả thực không quá xem trọng “sự yêu thích” của em vào thời điểm đó”. Lương Yến Tân híp mắt, vuốt nhẹ chiếc bật lửa trong tay, sau một lúc lâu mới nói ra câu còn lại “Về điểm này, anh xin lỗi”.Xin ngờ nghe thấy từ này, Ôn Thư Du ngẩn người ra, trái tim như bị bóp chặt lại rồi chợt buông ra… thực ra bản thân cô cũng biết rằng, sự yêu thích lúc đó của cô chỉ có thể là một loại yêu thầm từ một phía, tất cả đều dựa trên những tượng tượng đầy say mê của cô vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó xử – vì mất đi tấm màn che trước mặt người mình thích, còn bị chính người đó “chê cười”.Mà bây giờ, những điều mà cô đang canh cánh trong lòng đột nhiên được làm sáng tỏ, cả người cô rơi vào trạng thái ngỡ ngàng không biết nên nói gì, làm gì mới ổn thỏa, cũng không biết mình nên có thái độ như thế mà cô lo lắng nhất là thái độ hiện tại của anh. Nhưng cô không có can đảm để hỏi thêm, thậm chí cô cảm thấy nếu Lương Yến Tân muốn tiếp tục nói về chuyện này, cô có thể sẽ đẩy cửa xe ra rồi chạy mất.“Không muốn nói chuyện hả?”. Anh bỗng nhiên cười một vừa dứt, điện thoại trong túi xách của Ôn Thư Du đột nhiên rung lên liên tục. Trong nháy mắt, cô như được đại xá, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể ấp úng lấp liếm “Có lẽ, có lẽ là người nhà gọi tới”.Nói rồi cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên màn hình hiển thị người gọi là Ôn Trị Thư Du nhanh chóng nhận cuộc gọi “Anh hai?”.“Miên Miên, em đang ở đâu vậy?”. Đầu bên kia, Ôn Trị Nhĩ tùy tiện có tật giật mình đáp “Em còn có thể ở đâu, không phải anh biết rồi à?’.“Chuyện của em mà anh còn không rõ chắc?”. Giọng điệu của Ôn Nhị Trĩ cực kỳ bất mãn “Em thì hay rồi, một mình ung dung tự tại, kết quả cũng chẳng thèm gọi cho anh lần nào”.Ôn Thư Du biết rằng anh hai của mình thường ngoài cứng trong mềm. Thường thì những lúc đối mặt với tình huống như thế này, cô chỉ cần tùy tiện làm nũng cho qua là được. Nhưng trước mặt Lương Yến Tân… cô không thể nói thành lời.“Em nhất thời quên thôi mà”. Cô quay người sang bên cạnh, nhỏ giọng bào chữa cho bản nói nhẹ nhàng làm nũng, âm cuối giống như đuôi mèo cọ vào lòng bàn tay, khi người đó muốn vươn tay bắt lấy thì cái đuôi đã nhẹ nhàng vụt qua, chuồn mèo sẽ chỉ kêu một cách ngây thơ và ngọt ngào với mọi Yến Tân nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế phụ, đáy lòng cũng trở nên mềm chỉ là dáng vẻ cô làm nũng với người nhiên, anh nghĩ đến dáng vẻ cô giả vờ bình tĩnh vừa rồi mặc dù cô đang rất căng thẳng và lo lắng, còn nói với anh người nhà gọi đến như thể không có chuyện gì xảy khẽ cong môi mỉm này Ôn Thư Du mới nói vài câu đã “dỗ dành” được Ôn Nhị Trĩ, kết quả anh trai bảo cô vào hầm rượu của trang viên lấy hai chai rượu Thư Du sửng sốt một chút “… Hầm rượu”.“Ừ, trong trang viên đó của anh Yến Tân có một hầm rượu tư nhân, vừa lúc em đến đó, dù thế nào cũng phải chơi anh ấy một vố”. Ôn Trĩ Nhị nói “Anh đã gọi cho anh ấy rồi, bây giờ anh ấy không có ở bên đó, nhưng sẽ dặn dò người lấy rồi đưa đến cho em, đợi tài xế đến đón em thì mang về là được”.Người không ở đây? Thế người đang ngồi bên cô bây giờ là ai? Ôn Thư Du thầm nghĩ trong lòng, không nhờ anh lại nói dối anh hai cô…Nghĩ đến nguyên nhân anh làm như vậy, cô vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ đang muốn tiếp tục lan tràn trong đầu.“Em biết rồi”. Cô Nhị Trĩ còn nói thêm vài câu nữa, đại ý chỉ là bảo cô chú ý an toàn, hơn nữa cũng đừng vui quá đến độ quên cả trời đất, nói xong mới miễn cưỡng cúp điện khi cô nói chuyện điện thoại, Lương Yến Tân đã lái xe ra khỏi con đường nhỏ rồi chạy hòa vào dòng xe tấp Thư Du cất điện thoại, còn đang do dự không biết phải nói gì thì người đàn ông đang lái xe bên cạnh đã lên tiếng trước.“Anh của em hả?”.Cô gật đầu, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay mình “Anh ấy nói đã gọi điện nói với anh rồi, bảo em mang hai chai rượu trong hầm rượu của anh về”.Lương Yên Tân “Ừ” một xe khôi phục lại sự im lặng không nói nên Thư Du nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, đầu óc rối bời còn trái tim vẫn đang treo lơ lửng trên cao, lúc nào cũng chìm trong sự lo luôn lo lắng đối phương sẽ tiếp tục chủ đề đang còn dang dở, rồi bầu không khí thấp thỏm lo sợ này sẽ bị phá anh ấy chỉ đơn giản là nói về những chuyện của năm năm trước, vậy thì nói thoáng hơn, chuyện này có lẽ nên kết thúc ở đây. Sau này bọn họ chỉ có thể tình cờ gặp nhau, cứ thế sống yên bình như người xa lạ là được nhưng…Ôn Thư Du không nhịn được muốn đập trán vào cửa kính nên ngụ ý trong lời nói của Lương Yến Tân… là những gì cô đang nghĩ?Không đúng. Cô bỗng dưng nhíu mày, cho dù anh thực sự có suy nghĩ gì đó thì tại sao cô lại nghiêm túc suy nghĩ về chuyện ấy cả buổi mà còn buồn như vậy chứ?Năm năm trước, vì cô còn là một cô nhóc nên anh không quá coi trọng, nhưng vì sao năm năm sau, khi cô trưởng thành, anh có loại ý nghĩ đó thì bản thân cô lại đáp ứng như một lẽ đương nhiên, cam tâm tình nguyện mà quay đầu ăn cỏ cũ chứ?Còn lâu mới thèm nhé!Nghĩ thông suốt chuyện này, trong lòng Ôn Thư Du miễn cưỡng tiếp nhận, suy nghĩ trong đầu cũng không còn hỗn loạn như vậy trên đường đi, Lương Yến Tân cũng không tiếp tục nói về chủ đề trước đó, cứ như là bỏ đó cho qua hiểu sao trong lòng Ôn Thư Du có chút khó chịu, nhưng cảm giác đó lại bị cô xem nhẹ. Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chỉ cần anh đưa mình trở lại khách sạn, đóng cửa lại thì mọi chuyện sẽ xem như chưa xảy ra.“Đang đi đâu thế?”. Cô chợt nhận ra có điều gì đó không đã vào trang viên rồi, nhưng cô nhớ rằng, khi xe đến đón mình là đi làn đường bên Yến Tân nghe giọng điệu hoang mang của cô, anh bình tĩnh nén lại nụ cười trên mặt, nhướng mày nói “Không phải muốn đến hầm rượu hả?”.“Đến hầm rượu?”. Cô sửng sốt “Nhưng… anh ấy nói anh sẽ sai người lấy rồi đưa đến mà”.“Cậu ấy nghĩ rằng anh không ở đó nên mới nói vậy”. Anh chuyển chủ đề câu chuyện “Hơn nữa anh thường không cho phép ai vào đây”.Nghe vậy, Ôn Thư Du chỉ có thể im hoàn toàn không hề phát hiện nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện trên khóe môi người đàn ông.…Xe dừng trước một tòa nhà ngập nắng chan hòa được che mát bởi những cành cây đàn ông cởi dây an toàn, xuống xe vòng qua bên này mở cửa, ý bảo Ôn Thư Du xuống xe.“Em không cần phải đi xuống đâu đúng không?”. Cô nắm chặt dây an toàn không chịu nhúc tiếp theo, người đàn ông lại đẩy cửa xe ra, chống tay lên nóc xe rồi cúi người xuống “Em sợ gì?”.Ôn Thư Du vô thức rụt người về sau, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, cô liền nhanh chóng quay đi “Em có gì mà phải sợ. Nhưng, em cũng không cần phải đi lấy rượu, chẳng phải hầm rượu cũng không cho phép người khác vào…”.Anh cười một tiếng rất khẽ, rồi bỗng nhiên đổ người về phía cô.“Anh…”. Cả người Ôn Thư Du lập tức cứng đờ, ba chữ “Làm gì vậy” nghẹn trong cổ họng. Cô trơ mắt nhìn anh cúi đầu sát lại mình, đồng thời giơ tay lên như muốn ôm cô vào đến mức hô hấp muốn giao ngả người về sau, nín thở một cách khó tiếng “Lách cách” vang lên, khóa dây an toàn bị ấn xuống, một tay người đàn ông đỡ lưng ghế sau người cô, thân hình khẽ dừng một lát, sau đó nói “Xuống xe thôi”.Nói xong, anh lùi về phía sau rồi đứng an toàn trước người đã nhẹ nhàng rút lại, cọ vào lớp vải phát ra âm thanh sột Thư Du đột nhiên phản ứng lại, rõ ràng chỉ là tháo dây an toàn, mà anh lại cố tình làm ra hành động khiến người khác hiểu nhầm như vậy để làm gì! Cũng đâu phải là cô không biết!Cô mím môi, lặng lẽ xuống khỏi người bước lên bậc thang tiến vào đại sảnh, nhân viên bên trong rất thức thời không bước lên, đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi vào hành lang bên Thư Du đứng sang một bên chờ người đàn ông mở cửa, nhưng anh lại xoay người đẩy cửa một căn phòng bên trái hành khó hiểu nhìn phòng được bài trí như một phòng để áo quần đơn giản, người đàn ông tiện tay lấy một chiếc áo choàng màu đen vắt lên cánh tay, khi bước ra thì đóng cửa vừa thu hồi ánh mắt quay đầu lại, tầm nhìn bỗng nhiên bị choáng váng, cả người liền bị một thứ gì đó bao Thư Du luống cuống mò mẫm, kéo chiếc áo che gần hết đỉnh đầu áo anh vừa lấy ra lúc này đã khoác trên người cô. Chỉ là chiếc áo khoác thực sự quá dài so với cô, nó gần như đã quét xuống thò tay ra nắm lấy cổ áo, ngơ ngác nhìn anh.“Bên trong lạnh”. Anh nhướng mày, liếc nhìn dáng vẻ cô khoác lên chiếc áo của mình “Mặc vào”.Nói xong, anh quay người bấm mật mã, cửa phát ra tiếng bíp, sau đó là tiếng mở Thư Du ngây người nhìn chiếc áo khoác trên người mình, cả người phút chốc trở nên mất tự giờ Lương Yến Tân không những không thu liễm mà ngược lại còn có vẻ trắng trợn hơn vì cuộc nói chuyện vừa rồi của họ trong lý mà nói thì cô nên từ chối, nhưng nhiệt độ trong hầm rượu thường chỉ hơn mười độ mà quần áo trên người cô lại quá mỏng nên không có tác dụng gì, vì vậy cô cũng không cứng đầu từ chối Thư Du nhanh chóng nhấc chân bước theo, nhưng áo khoác quá dài, khi đi có phần không tiện nên cô đành phải vén vạt áo bước về phía áo của anh dài thật đấy…cô oán thầm, có lẽ bản thân mình cũng buồn cười giống như trẻ con mặc trộm áo quần của người suy nghĩ miên man, cô nhìn thấy người đàn ông vừa quay người đóng cửa chợt dừng lại nhìn cô, tiếp đó khóe môi mấp máy, trong mắt hiện lên ý cười không hề giấu mặt Ôn Thư Du nóng bừng, ngẩng cằm lên ra vẻ nghiêm túc trừng anh “Có gì mà buồn cười”.Lương Yến Tân “Ừ” một tiếng, mím khóe môi, một tay ấn cửa, hơi dùng sức đóng chặt cửa lại “Không buồn cười”.Nghe thấy tiếng đóng cửa “lách cách”, trong lòng cô không hiểu sao lại run lên, có chút lo lắng, vì thế cô vội lùi về sau hai bước rồi quay người lại, lẳng lặng nhìn cấu trúc và cách bố trí của hầm mặt là một đại sảnh tròn rộng lớn, mặt tường cũng nối liền với đường cong của gian phòng, tương đương với một mặt tường. Mặt tường trưng bày tủ rượu màu tối, từng hàng xếp ngay ngắn, mỗi ngăn đều chứa một chai chùm đơn giản treo từ trần nhà rủ xuống, ánh sáng ấm áp, hơn nữa độ sáng cũng không quá cao. Nhiều đèn ẩn dưới trần nhà và vách tường tạo thành một vòng tiếp nối có thể đếm được số lượng rượu ở đây bằng mắt thường. Cô có thể tưởng tượng được Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu sẽ có phản ứng gì nếu nhìn thấy nơi ngày, hẳn là sớm nhảy dựng lên vì phấn ở đây đúng là hơi lạnh, Ôn Thư Du không nhịn được phải siết chặt áo khoác thoáng nhìn thấy người đàn ông chỉ có chiếc áo sơ mi trắng trên người, cô đấu tranh một hồi vẫn không nhịn được hỏi anh “Anh không lạnh à?”.“Quen rồi”. Vừa dứt lời, anh lấy một chai rượu từ một trong các ngăn rồi bước đến bên cạnh chiếc bàn đá cẩm tay trắng nõn thon dài xoay lại cầm lấy hai ly rượu phía bên cạnh, sau đó mở chai, rót rượu; động tác trên tay tuy bình thường nhưng trông uyển chuyển dễ Thư Du nhìn một cách ngơ ngác, nhận ra mình đang xuất thần liền vội vàng liếc mắt nhìn đi chỗ khác.“Nếm thử một chút không?”. Anh bỗng nhiên rượu đặt trên bàn sát cạnh cô, đáy ly va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh lanh đây rất trống trải, giọng nói của anh khiến cô có một loại cảm giác hoảng hốt không chân Thư Du chậm rãi bước tới nhưng không cầm lấy ly rượu “Không phải chúng ta lấy rượu rồi đi à?”.“Nhiệt độ ở đây rất thích hợp để bảo quản rượu, nếu em không rời đi ngay thì tất nhiên không cần phải lấy nó ra ngay bây giờ”.“Vậy chúng ta đến đây làm gì?’. Ôn Thư Du mở to mắt, nhất thời cảm thấy mình bị lừa Yến Tân nhìn cô chằm chằm, khẽ mỉm cười “Đến hầm rượu thì còn có thể làm gì”.“Nhưng em đâu có nói em muốn uống rượu”.Không muốn uống? Anh thầm cười trong lòng, nghĩ đến dáng vẻ hai má cô đỏ bừng khi uống rượu trong quán bar lần đó, đầu ngón tay anh búng nhẹ vào thân chai “Nhiệt độ trong hầm rượu thấp, uống một chút mới không bị lạnh”.“Muốn uống gì tùy ý chọn”. Lương Yến Tân lại nâng mắt nhìn cô “Nhưng… chỉ có thể uống ở đây”.Anh biết rằng nếu không dẫn cô đến đây, e rằng người này đã trốn về khách sạn như rùa rụt vào mai vậy. Rùa đen rụt đầu phải cho uống rượu để tăng thêm can đảm, miễn cho anh nói chưa được mấy câu thì cô đã muốn trốn nhiên anh rất rõ, người đã bị anh dẫn đến rồi, vậy thì cô sẽ khó có thể từ chối cám dỗ Thư Du quả thực đã bị dao mặt là do sự thu hút của “tùy ý chọn” quá lớn, một lý do khác quan trọng hơn là cô muốn uống rượu để có thêm can mà biết được một lúc nữa Lương Yến Tân sẽ nói gì, hoặc là dẫn cô đi chỗ khác. Cô thừa nhận bản thân hơi nhát gan, cô sắp không chống đỡ được bầu không khí và dáng vẻ đó của người đàn nữa anh đã bảo cô lựa chọn, nếu cô không làm gì thì không lẽ hai người cứ giằng co như thế này mãi sao.“Tùy ý em chọn? Chọn rượu gì cũng đều được à?”.Anh nhướng mày “Ừ” một tiếng, “Không uống được nữa thì chọn loại em thích rồi mang đi”.“Thế thì anh đừng hối hận nhé”. Ôn Thư Du quấn áo khoác rồi quay người, chậm chạp bước đến gần ngăn rượu dưới Yến Tân mỉm cười một cách khó hận?…Một người cố tình dung túng, một người cố tình phóng túng, kết quả cuối cùng là…Ôn Thư Du hình như uống hơi ra, cô còn chưa uống đến mức tửu lượng của mình, nhưng hôm nay cô lại dễ say hơn bình qua tửu lượng của cô có vẻ rất thất thường. Ôn Thư Du lắc đầu qua lại, cảm thấy mình chỉ có chút váng đầu, chắc không có vấn đề gì tại cô cảm thấy hơi “ấm áp” quá, áo khoác trên người càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt nghĩ tới đây, hai tay cô đã nhanh hơn một bước, trực tiếp cởi áo khoác nhưng vào giây tiếp theo, người đàn ông bất ngờ lại gần từ phía sau quấn chặt áo khoác lên người cô, không cho cô bất kỳ sự phản kháng nào, chỉ để lại phần đầu ở bên ngoài.“Anh làm gì thế hả, em nóng, không muốn mặc nữa”. Ôn Thư Du cau mày, trên mặt tràn đầy sự bất thấy giọng điệu của cô, tay Lương Yến Tân khựng lại “Uống say rồi?”.“Còn lâu, uống rượu sẽ làm cơ thể nóng lên không phải là rất bình thường à”.“Được rồi, đừng uống nữa”.Ôn Thư Du giương mắt nhìn “Em chưa uống được bao nhiêu mà”.“Vậy em nói xem mình uống được bao nhiêu rồi”, Lương Yến Tân giễu cợt “Còn nhớ rõ không?”.“Cũng chỉ một chút”. Cô chột dạ nhìn anh, chầm chậm bổ sung “Mỗi loại một chút”.Lương Yến Tân hơi đau đầu, vốn anh chỉ muốn khiến cô can đảm hơn, kết quả anh không để ý thì cô đã uống đến say mèm.“Đừng uống nữa, ra ngoài trước đã”.“Em còn muốn chọn thêm một chai”. Ôn Thư Du chớp mắt nhìn anh “Đem về tặng cho A Chu và Gia Ninh”.Thấy cô nói chuyện rõ ràng và đứng cũng vững vàng, Lương Yến Tân không nói thêm nữa, buông áo và vạt áo của cô rồi lùi hai bước, nâng cằm tỏ ý bảo cô tự đi ngờ, bước chân cô vừa động, tựa như nhớ đến chuyện gì đó chợt dừng lại rồi nhìn về phía anh với khuôn mặt tươi cười “Cảm ơn chú Lương”.Thái dương Lương Yến Tân khẽ xong, Lương Yến Tân xoay người muốn đi đến ngăn rượu phía sau. Nhưng có lẽ do quay người quá nhanh nên cô cảm thấy chóng mặt, dưới chân có cảm giác như giẫm phải bông, bất chợt loạng choạng vài tùy tiện vươn tay ra muốn đỡ thứ gì đó để đứng vững, nhưng lại rơi vào một vòng tay, mà cô cũng vừa may nắm lấy tay áo của người Thư Du cau mày nhắm lại muốn làm dịu cơn chóng mặt, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không đợi được cảm giác chóng mặt biến có chút khó chịu nhoài người lên “thứ” có thể dựa vào trước mặt – lần này cô nắm chặt khuỷu tay của người đàn ông, nửa gương mặt cô áp vào tay áo của cơn mơ màng, cô cảm thấy dường như mình chính là Ôn Thư Du mười sáu tuổi kia, giờ phút này đang ôm người đàn ông mà cô lầm tưởng là anh trai của mình.“Anh ơi…”. Cô vô thức thốt lên, sau đó ngay cả bản thân cũng sững tiếp theo, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, để cô buông ra, sau đó giữ vai giúp cô đứng vững.“Lại nhận nhầm nữa, có phải em cố ý không?”. Anh khẽ cười một Thư Du ngơ ngác nhìn sáng trong hầm rượu ấm áp chiếu trên người và khuôn mặt anh, trông cực kỳ không chân như giấc mơ trước đây của cô, là giấc mơ vào tối hôm đó sau khi cô nhận nhầm người. Trong mơ anh cũng nắm lấy tay cô như thế này, dường như lời nói cũng giống y như nghĩ của cô có chút chậm chạp, cô cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mà không nói lời tay Lương Yến Tân đang giữ vai cô khẽ động đậy, sự khó chịu của anh dần dần giảm trong lòng ngây ngốc nhìn anh, mắt đẹp sóng sánh như rượu trong ly, khẽ dao động theo từng cái chớp mắt vô mắt, đôi má và đôi môi đều ửng hầu của anh khẽ trượt, rũ mắt cúi người hơi thở tràn đầy mùi rượu cũng như hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt thuộc về cô, cô vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vẫn không biết gì mà bất chấp liếm môi căng bóng giống như trái anh đào phủ đầy mật lặng lẽ chống một tay vào bức tường sau lưng cô, tay còn lại ôm lấy gáy cô, đồng thời khẽ nghiêng người cúi đầu nghĩ của Ôn Thư Du hoàn toàn rối loạn, lẩm bẩm “Chú Lương…”.Âm cuối cùng yếu ớt biến mất giữa môi lưỡi giao hòa.
Editor Sinqua/ Beta Phi Phi“Thư Du?”. Bên cạnh có người chợt gọi lẽ bởi vì cô không trả lời nên âm thanh kia bỗng nâng cao hơn một chút “Thư Du?”.“Hả?”. Ôn Thư Du chợt quay người lại, vẻ mặt mờ mịt “Sao vậy?”.Tần Hủ đi đến ngoài cửa sổ nhìn qua, cười hỏi “Nhìn gì mà say mê thế?”.Cô ngừng suy nghĩ, giống như không có chuyện gì xảy ra mà cười “Không nhìn gì cả, chỉ là chợt nghĩ đến chuyện lặt vặt thôi”.Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ vừa đúng lúc cầm thực đơn đi tới bên cạnh bàn, cô mở ra trang đầu tiên sau đó tùy ý chỉ “Cái này đi”.“Không ăn cái khác à? Bọn họ mới ra mắt món bánh phô mai sữa chua, nếm thử không?”. Tần Hủ thuận miệng nói.“Được đó, vậy thì thêm hai phần bánh phô mai sữa chua nữa”.Gọi món xong, Ôn Thư Du giả vờ sửa sang lại vạt áo để nhìn sang người bên cạnh. Nhưng đừng nói là người, ngay cả chiếc xe cũng không thấy bóng dáng đâu.“Lúc nãy cậu nghĩ gì thế?”. Tần Hủ đột nhiên đầu chỉ là thuận miệng nói một câu cho có nhưng giờ vừa hay cô có chuyện nói với đối phương. Ôn Thư Du nâng cằm đan chéo mười ngón tay, chớp mắt nhìn “Buổi sáng Secret Style có gọi cho mình”.“Secret Style? Bọn họ gọi điện làm gì?”.“Nói muốn mời mình chụp trang bìa cho số tiếp theo, mình định từ chối nhưng họ bảo mình suy nghĩ thêm đã”.“Tại sao phải từ chối?”.“Mình đã chụp trang bìa tạp chí của cậu mà”. Môi và đuôi mắt của Ôn Thư Du nhếch lên vì nụ cười bên khóe miệng, lộ ra vẻ tinh quái “Nếu như giấu giếm sau lưng cậu mà nhảy sang Secret Style thế chẳng phải là phá đài cậu à?”. “Hai chuyện này không hề mâu thuẫn”.Tần Hủ bật cười “Lúc ấy mình tìm cậu cũng không hoàn toàn vì chuyện tư mà ảnh hưởng việc công đâu. Chủ đề của kỳ đó là mình lấy ý tưởng từ hình mẫu của cậu nên đương nhiên cậu tới chụp là thích hợp nhất, hơn nữa chúng ta còn hợp tác nhiều lần ở Anh như vậy, với sự ăn ý sẵn có thì chuyện này sẽ có hiệu quả gấp đôi nỗ lực”.Thấy người trước mặt lộ vẻ do dự, anh ta bổ sung thêm “Cho nên cứ chuyện công mà làm, hơn nữa đây cũng chính là chuyện cậu thích, đừng từ bỏ vì mình”.“Mình suy nghĩ thêm đã”. Ôn Thư Du nhỏ giọng thầm nói chuyện thì nhân viên phục vụ mang hồng trà và bánh phô mai sữa chua lên, Ôn Thư Du cầm nĩa bạc xiên chóp bánh hình tam giác, cạo một miếng nhỏ từ trên xuống dưới rồi đưa vào trong đậm đà hơi ngậy lan tỏa giữa nơi đầu lưỡi, phô mai thơm nồng và sữa chua thanh mát tràn ra.“Ngon quá!” Mắt cô bỗng dưng sáng đầu Tần Hủ còn do dự có nên nói hay không nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cuối cùng vẫn đánh nuốt xuống những lời suýt nữa đã bốc đồng nói ra.“Vậy thì ăn nhiều một chút”. Anh ta cũng đẩy phần kia của mình khi đợi hơn một tiếng ở quán cà phê, hai người tính tiền đi xuống lầu, định đi dạo loanh quanh một chút.“Gia Ninh định khi nào về nước?”. Tần Hủ hỏi.“Chắc tuần tới”. Vừa nói, Ôn Thư Du vừa thở dài tức giận “Nếu như cậu ấy cũng ở đây thì ba người chúng ta vui hơn hai người nhiều”.Tần Hủ không trả lời mà quay lại hỏi cô “Tiệc rượu của Tần thị vào tuần tới cậu có đến không?”.“Đương nhiên rồi”.“Vừa hay mình thiếu một bạn nữ đồng hành, không biết cậu có bằng lòng giúp mình một tay không?”. Giọng anh ta ung dung tùy ý “Để mình khỏi phải phiền não vì không có bạn đồng hành nữa”.“Được chứ, không thành vấn đề”. Ôn Thư Du gật đầu, nửa nói đùa “Đúng lúc, như vậy có thể tránh cho mình rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm bạn đồng hành cho anh cả hay anh hai nữa. Hai người lớn rồi mà chẳng có lấy một cô bạn gái, lần nào đi cũng không chịu để thư ký đi cùng”.“Cậu mới bao tuổi thế? Giọng điệu cứ như bà cụ non vậy”.“Cậu biết cái gì?”. Ôn Thư Du hừ nhẹ “Mẹ mình ấy à, bà ấy thường xuyên giục anh trai, nghe đến nỗi lỗ tai mình sắp thành kén dài rồi”.Trò chuyện tán gẫu được một lúc, Ôn Thư Du nhìn thấy quần áo cô thích trong tủ kính của một nhãn hiệu mình ưa chuộng thì chợt nổi hứng mua sắm.“Hay là cậu về trước đi? Không phải chỉ tiện đường đến đây thôi sao, lát nữa có bận chuyện gì không?”. Cô nhìn Tần Hủ nói “Mình tự đi dạo một lát, không cần đi với mình đâu”.Tần Hủ vừa định nói thì điện thoại bỗng nhiên reo lên, câu “Không sao đâu” còn chưa kịp thốt ra đã phải nuốt lại vào ta cúi đầu xem tin nhắn sau đó tỏ vẻ mặt chán nản, nhíu mày.“Người bận rộn, mau đi bận việc của cậu đi”. Ôn Thư Du cười hì hì nói “Bây giờ tiếp nhận một lúc hai công ty, khác xưa rồi nhé”.“Không có gì khác cả”. Tần Hủ thu lại ánh mắt phức tạp, bất lực cười nói “Vậy mình đi trước nhé? Có chuyện gì thì gọi cho mình”.Hai người tạm biệt nhau, Ôn Thư Du cất bước đi vào trong cửa cô bán hàng lập tức bước đến chào đón nồng nhiệt, vẻ mặt tươi cười nói “Cô Ôn, hôm nay cô muốn mua gì?”.Ôn Thư Du không trả lời lại nhìn cô gái đang ngồi trên sô pha, sau đó lướt sang chiếc túi xách màu trắng nằm kế bên người túi đó trông rất quen, một tiếng trước cô mới nhìn thấy nó, chính là lúc Lương Yến Tân dìu một người phụ nữ xuống chợt ngừng suy nghĩ, nhẹ mỉm cười đáp “Tôi thích chiếc váy kiểu mới trong tủ kính đó”.Một nhân viên trong đó lập tức hiểu ý đi lấy ngay nhưng kết quả là nghe thấy giọng nói dịu dàng trong trẻo của cô “Nhưng bây giờ tôi không muốn thử nữa”.“Cô Ôn?”. Nhân viên sửng sốt, khó hiểu quay người lại nhìn Thư Du đi về phía sô pha “Lấy những kiểu khác đến đây cho tôi xem đi”.“Vâng ạ, cô đợi một lát”. Cô nhân viên được đồng nghiệp ra hiệu bỗng chốc hiểu ra Tình mang vẻ mặt sượng sùng hơi mất tự nhiên ngồi trên sô pha, cô nhân viên còn lại trong cửa hàng đang đứng bên cạnh cô ta, mà cô nhân viên này đang cầm chiếc váy treo trong của kính ban đầu Ôn Thư Du nhìn trúng.“… Thư Du, đã lâu không gặp”. Cô ta mỉm cười đầy gượng gạo “Cô về nước rồi à?”.“Đúng vậy”. Ôn Thư Du nhẹ hất mặt lên, đúng lúc lộ ra nụ cười tươi rói “Về đây nghỉ hè”.Nhân viên lặng lẽ bước đến, đặt vài chiếc bánh ngọt được đựng trong chiếc đĩa sứ tinh xảo và một tách hồng trà lên Thư Du nghiêng người bưng tách hồng trà lên, cúi xuống uống thử một ngụm. Thi Tình ngồi đối diện nhìn cô, chỉ thấy lúc Ôn Thư Du cụp mắt xuống, hai hàng lông mi dài cong vút rủ xuống che đi vẻ kiêu tác tay thưởng trà cũng đủ để trở thành hình mẫu cử chỉ của con nhà danh giá, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tô điểm thêm vẻ đẹp khó càng như vậy, cô ta càng thấy chướng mắt tượng mấy năm trước Tống Gia Ninh gọi điện thoại mỉa mai chê cười cô ta vẫn còn sờ sờ trước mắt, sau đó còn cảnh cáo cô ta không được nói với người khác, nếu không thì nhiều vụ làm ăn của nhà họ Thi khó mà giữ được…Cô ta biết rõ dù là nhà họ Tống hay nhà họ Ôn đều có khả năng này, bản thân cô ta cũng chỉ biết nhẫn nhịn mà không dám để Thi thị phải trả giá vì lòng ghen ghét của mình.“Cô Thi, còn thử đồ nữa không?”. Nhân viên bên cạnh nhẹ Tình siết chặt tay, cô ta biết rõ ràng Ôn Thư Du nhìn thấy cô ta chuẩn bị thử bộ này nên mới đổi ý…Còn chưa trả lời thì nhân viên bên cạnh đã đẩy giá treo quần áo đến “Cô Ôn, tất cả đều lấy dựa theo số đo của cô, cô muốn bắt đầu thử từ bộ nào?”.Trên giá treo một loạt những mẫu mới, chỉ thiếu duy nhất một bộ trong tay Thi Thư Du nhìn một lượt, vừa khéo những bộ này cô thích tất, hơn nữa cô cũng biết rõ là rất hợp với đặt tách trà xuống, tiện thể tỏ vẻ tiếc nuối nhìn bộ trong tay Thi Tình và cũng không quên bày ánh mắt này ra cho mọi người cùng nhìn Tình cắn răng, buộc bản thân phải nén cơn giận khi bị sỉ nhục xuống.“Không thử nữa”. Ôn Thư Du đứng dậy, lấy một tấm thẻ màu đen trong túi ra đưa cho nhân viên “Ngoài bộ đó ra, còn lại đưa hết đến nhà họ Ôn”.“Bộ đó” chính là bộ mà ai cũng biết rõ trong lòng.“Vâng!” Nhân viên cửa hàng cười tươi, hai tay nhận lấy tấm thẻ màu viên còn lại đang cầm bộ đồ đó hối hận không thôi, nếu biết trước Ôn Thư Du lắm tiền như vậy thì dù có đến sau Thi Tình, cô ta suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết mình nên tiếp đón người nào!Sau khi quẹt thẻ thanh toán xong, Ôn Thư Du dứt khoát đứng lên, cũng không thèm nhìn người ngồi trên sô pha lấy một cái mà cầm túi bước thẳng ra nhân viên cung kính kéo cửa kính cho cô, mấy nhân viên phía sau nhiệt tình đồng thanh hớn hở nói “Cô Ôn đi thong thả”.Đi được một lúc, Ôn Thư Du chợt nhíu mày, khẽ thở phào một hơi, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn không thể nào không để bụng chuyện Thi Tình đã từng làm, cho dù bây giờ cô cảm thấy mình đã không còn để ý đến kết quả của việc yêu thầm đó đến thế đến đây, Ôn Thư Du lại nhớ đến chiếc túi xách màu trắng bên cạnh Thi bước xuống xe của Lương Yến Tân là Thi Tình sao? Nếu không sao lại cầm túi giống nhau trùng hợp đến vậy, còn xuất hiện ở gần đây?Nhưng anh và Thi Tình…?“Không đúng”. Cô khẽ lẩm bẩm “Liên quan gì đến mình”.Cả hai đều là người cô không muốn gặp, cho dù thế nào thì chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt cô là được.…“Yến Tân, sao lại không lái xe đi?”. Dư Âm Dung không hiểu hỏi “Con đang nhìn gì vậy?”“Không có gì”. Lương Yến Tân thản nhiên thu tầm mắt lại, đưa tay nới ống tay áo, tay áo chỉnh tề phút chốc được xắn lên gọn gàng, lộ ra xương cổ tay vô cùng rõ ràng, nhìn thoáng qua đã thấy làn da vô cùng săn dáng nhỏ bé ở gần đó đã rẽ vào cửa hàng nào đó không thấy tăm hơi đâu tay anh đặt trên vô lăng, một tay khởi động quay đầu xe, hòa vào dòng xe cộ trên một con đường khác.“Có phải tuần sau con đến nhà họ Tần dự tiệc không?”. Dư Âm Dung “Ừm” một tiếng.“Bạn gái thì sao? Cũng không thể lại đi một mình chứ? Mấy năm trước thì không nói làm gì, bây giờ con từng tuổi này rồi nhưng bên cạnh lại không có lấy một người nào cả”.“Mẹ”. Lương Yến Tân dửng dưng ngắt lời, giọng điệu có vẻ không vui và mất kiên nhẫn “Chuyện này cũng vừa phải thôi, nhất là đừng giống như hôm nay, kiếm cớ gọi con qua đây”.Dư Âm Dung không nói nữa, trong lòng thầm than hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, bà cúi xuống nhìn mới phát hiện hai mẹ con mình gặp lúc chiều không nhịn được lại đến nghe ngóng tin tức lòng bà đang rất khó chịu nên tạm thời không có tâm trạng trả lời đối phương, thế là đành kéo khóa túi xách màu trắng ra, vứt điện thoại vào ngày nay Ôn Thư Du sống rất thoải tiên là đồng ý đề nghị của Secret Style chụp ảnh bìa tạp chí mới, sau đó đến sân bay đón Tống Gia Ninh về nước. Hai người ở lại chơi với nhau vài ngày, trong khoảng thời gian này tranh thủ đi chọn đồ dự còn tiện thể nhắc đến chuyện bạn đồng hành trong bữa tiệc.“Các anh mình biết mình muốn đi cùng Tần Hủ nên cứ mặt nhăn mày nhó cả ngày”. Ôn Thư Du bỏ một quả nho vào miệng, vừa nhai vừa tỏ vẻ đáng yêu nhìn chằm chằm Tống Gia Ninh “Hay là cậu giúp mình đi?”.“Mình á?”.“Đúng vậy, nếu cậu không có bạn trai đi cùng vậy thì chọn một trong hai người họ đi. Tớ đoán bọn họ sẽ đi một mình, cũng không muốn đưa thư ký theo”.Tống Gia Ninh ngoảnh lại ngắt một quả nho, nhưng chỉ vân vê trên đầu ngón tay chứ không ăn “… Chọn một người hả? Đâu phải mua đồ đâu mà được chọn tới chọn lui, như vậy không hay lắm đâu!”.“Sợ gì chứ, mình đã nói với họ rồi”.“Nói rồi ẩy hả?”. Tống Gia Ninh sửng sốt “Vậy anh cậu… bọn họ nói thế nào?”“Đương nhiên là nghe theo mình rồi, mọi người cũng quen biết nhau cả mà”. Ôn Thư Du cười hì, thản nhiên nói.“Vậy sao?”. Tống Gia Ninh bỏ quả nho vào miệng, lúc nói chuyện hơi khó nghe “Vậy đến lúc đó mình đi với anh Trị Nhĩ nhé”.Sau khi về nhà, Ôn Thư Du thuật lại nguyên văn.“Cũng được, đến hôm đó anh đi sớm đón cô ấy”. Ôn Trị Nhĩ gật đầu Lãng Dật ở bên cạnh chợt dừng lại, khẽ chớp mắt, sau đó lại cúi xuống đọc báo trên tay.…Buổi tiệc tối của nhà họ Tần được tổ chức trên một chiếc du thuyền ở Giang tối, chiếc du thuyền khổng lồ cập bến ở Giang Thư Du khoác tay Tần Hủ, bước lên boong tàu theo hướng dẫn của người chỉ đường.“Chú Tần đâu?”. Một tay cô khẽ nhấc váy “Cậu là chủ nhà mà không cần phải đến trước hả?”.Dù sao thì buổi tiệc này rõ ràng có ý muốn giúp Tần Hủ nở mày nở mặt trong giới kinh doanh.“Cậu biết mình không thích những nơi như thế này mà, bọn họ có mặt ở đây là được rồi”. Dứt lời, Tần Hủ nghiêng đầu quan sát cô, sau đó bật cười nói “Hôm nay cậu xinh lắm, chiếc váy này rất hợp với cậu”.Nghe xong, Ôn Thư Du khẽ nhếch khóe môi lên, không hề khiêm tốn chút nào hất cằm lên, vẻ mặt đầy đắc ý nói “Đương nhiên rồi, mình tốn công chọn lâu lắm đó”.Giữa boong tàu là một bể bơi hình chữ nhật dài, ánh đèn trên du thuyền chiếu lên mặt nước, sóng nước óng ánh phản chiếu vào dòng người xinh đẹp thướt chiếu lên người sáng lạnh lẽo chiếu lên làn da trắng ngần, ngay cả hai sợi dây nhỏ điểm đầy kim cương lấp lánh trên vai cũng hiu quạnh phai váy dài chất liệu Organza màu trắng được bao quanh bởi những đóa hoa hồng kết bằng chỉ bạc, lúc bước đi hai chân thon dài như ẩn như hiện trong làn váy trong Hủ nhìn gương mặt xinh đẹp đang cười tươi dưới ánh trăng xen lẫn ánh đèn của cô, bỗng nhiên tim anh ta đập nhanh hơn, rộn ràng liên hồi.“Miên Miên! Tần Hủ!”.Dòng suy chợt bị cắt ngang, anh ta nhìn theo phía giọng nói, Tống Gia Ninh đang đứng gần đó mỉm cười vẫy tay với bọn họ, sau lưng cô ấy là Ôn Trị Nhĩ với vẻ mặt khó bên cạnh buông cánh tay anh ta ra, nhấc váy bước vội qua đó “Gia Ninh!”.Tần Hủ lặng lẽ rụt tay lại đi Trị Nhĩ dựa vào lan can bên boong tàu, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn thu hút ánh nhìn đang đi tới, cũng nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người trên boong tàu đều không kìm lòng được nhìn theo thấy tự hào vì cảm thấy em gái mình xứng được mọi người vây quanh như thế, đồng thời trong lòng cũng thấy buồn phiền.“Mọi người đến sớm vậy à?”. Ôn Thư Du bước đến, nắm lấy tay Tống Gia Ninh Trị Nhĩ khẽ hừ một tiếng “Chỉ nhìn thấy Gia Ninh thôi à? Anh đâu?”.Vừa nói anh ấy vừa lạnh lùng liếc sang Tần Hủ. Vừa rồi Ôn Trị Nhĩ đã nhìn thấy rõ mồn một từng biểu cảm trên gương mặt tên nhóc nhà họ Tần này, dù đối phương đã cố che giấu, nhưng suy cho cùng tuổi đời còn trẻ, hơn nữa còn là đàn ông với nhau cho nên không thể qua mặt anh được.“Anh hai hôm nay đẹp trai như vậy, sao lại không nhìn thấy chứ”. Ôn Thư Du lại gần khoác lấy cánh tay anh trai mình, ngước mắt tỏ vẻ vô cùng hâm điểm này cô không nói dối, tuy cô đã miễn dịch với vẻ ngoài xuất sắc của hai người anh này, nhưng tối nay rõ ràng Ôn Trị Nhĩ ăn mặc rất lịch lãm, trông vô cùng tự nhiên phóng khoáng, khiến người ta không thể nào rời mắt.“Cái này”. Cô giơ ngón tay chỉ vào mắt của mình “Anh biết đây là gì không?”.Ôn Trị Nhĩ nhướng mày đáp “Là gì?”.Ôn Thư Du chớp mắt, nhịn cười nói “Đôi mắt biết phát sáng đó, chỉ có nhìn trai đẹp mới như vậy thôi”.Tống Gia Ninh nhịn cười phì, Tần Hủ cũng thấy buồn cười, cười đến nỗi lộ cả hàm răng đều tăm tắp.“Được rồi”. Ôn Trị Nhĩ chợt cong khóe môi lên, sau đó lại bị anh ấy kìm lại “Em làm vậy cũng vô ích thôi”.Hai từ “vô ích” không có sức thuyết phục đối với Ôn Thư Du, cô và Tống Gia Ninh đưa mắt nhìn nhau, sau đó lảng sang chuyện khác “Anh cả đâu?”.“Ở bên trong, đang ở cùng chú Tần”.“Vẫn không có bạn gái đi cùng ạ?”Ôn Trị Nhĩ bật cười “Em thấy sao?”.“Ôi!”. Ôn Thư Du than thở “Về nhà là mẹ lại nhắc đến anh ấy, anh ấy ở bên ngoài tự do thoải mái, kết quả chỉ có em ở nhà khổ sở”.“Yên tâm, tối nay anh ấy chạy không thoát đâu. Chắc chắn bố đã nói với chú Tần rồi, để chú Tần làm mối giới thiệu”.Tống Gia Ninh mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, nghe thấy những lời này bèn quay mặt sang chỗ khác, giống như đang tập trung thưởng thức cảnh lúc cười đùa buổi tiệc đã nhanh chóng bắt đầu, trong phòng kính bên boong tàu, bàn tay người đánh đàn dương cầm lướt trên phím đàn vang lên những giai điệu nhẹ nhàng. Khách khứa trong ngoài khoang thuyền ai nấy đều nâng ly rượu vang lên chào hỏi cười đùa, bắt chuyện qua bọn họ ai nấy đều mải mê nói chuyện của mình, dường như không nhận ra ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào bóng người bỗng nhiên bước ra khỏi khoang thuyền, phút chốc thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn đó, Ôn Lãng Dật mặc một bộ vest màu xám đậm, vóc dáng cao ráo bắt mắt. Anh ngước mắt nhìn sang bên này một chút, sau đó bước sang chỗ cô với bố Tần.“Miên Miên”. Tống Gia Ninh bỗng nhiên nói “Tớ thấy bọn Sở Sở rồi, phải qua đó chào hỏi vài câu trước”.Ôn Thư Du ngoảnh đầu đáp “Được thôi, lát nữa tớ qua đó tìm các cậu”.Ôn Thư Du đáp lại xong, Tống Gia Ninh mỉm cười quay người bước đi, lúc này còn không quên lấy ly rượu vang trong tay người bồi bàn đưa lên nhấp một gần đó, Ôn Lãng Dật lặng lẽ quan sát mọi thứ, sau đó anh ấy ung dung quay người nhìn về phía Tần Hủ rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của đối phương, vì vậy lại nhớ đến ánh mắt vừa rồi lúc cậu hai nhà họ Ôn nhìn anh ta. Anh ta đã biết hai anh trai của Ôn Thư Du rất cuồng em gái. Bây giờ bởi vì chuyện Ôn Thư Du là bạn gái đi dự tiệc cùng anh ta nên có lẽ bọn họ đang rất chướng mắt anh ra, phải tranh thủ mời cô khiêu vũ thôi.“Thư Du”. Trước khi Ôn Lãng Dật đi tới, anh ta tiến lên trước một bước, cúi người chìa tay ra “Không biết có vinh hạnh mời cậu nhảy một điệu không?”.Lúc bọn họ đi học chung ở nước ngoài đã tham gia rất nhiều vũ hội, mỗi lần có quá nhiều lời mời khiêu vũ nên bọn họ đều ra mặt giúp đỡ nhau, vì vậy đương nhiên Ôn Thư Du sẽ đồng ý lời mời của anh ta.“Đương nhiên”.Trên boong tàu đã có người bắt đầu cất lên những điệu nhảy đầu tiên trong giai điệu du dương, nhưng chắc chắn bọn họ vẫn là cặp đôi nổi bật nhất, cho dù là vẻ bề ngoài hay thân hàng trăm con mắt đổ dồn về họ, chàng trai trẻ trung anh tuấn, cô gái xinh đẹp yêu kiều, động tác của hai người vô cùng ăn Tần cười híp mắt nói “Người trẻ tuổi nên ở cạnh nhau nhiều hơn, cùng nhau khiêu vũ, trò chuyện”.Phần còn lại ông không nói nữa, ông cũng không mặt dày đến mức nói “trai tài gái sắc” trước mặt anh em nhà họ Ôn, hơn nữa còn dễ làm người ta không Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ đứng cách đó vài bước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người gần Hủ như mắc gai sau lưng, không khỏi cười khổ, đành phải đưa bạn đồng hành khó khăn lắm mới mời được cách xa bọn họ ra một boong tàu có nhiều người đang xì xầm bàn tán.“Anh nhìn vẻ mặt của chủ tịch Tần kìa… đang tuyển con dâu hả?”.“Tuyển?”. Có người bụm miệng cười “Nếu so sánh với nhà họ Ôn, nhà họ Tần cũng coi như trèo cao rồi đấy, hơn nữa nhà họ Ôn nâng niu viên ngọc quý đó trên tay như thế nào không phải anh không biết, Tần Hủ muốn cưới được người ta chắc chắn còn phải chịu khổ nhiều”.“Nhưng, hai người họ đúng là rất xứng đôi, hình như đi du học chung ở Anh nên mấy năm nay cũng có quan hệ rất tốt”.Bỗng nhiên một bóng người cao to bước ra khỏi khoang giày chậm rãi giẫm trên boong tàu, ống quần thẳng tắp được cắt xén phù hợp, vừa vặn ôm lấy đôi chân thon nói chuyện bỗng nhiên im bặt, hai người ngây ra, sau đó hiểu ý nhìn nhau, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng lại không có can đảm bước lên.“Cậu chủ nhà họ Lương à…”.Đợi người đàn ông đi xa, một người trong đó mới ngơ ngác đó lập tức huých khuỷu tay người bên cạnh, nhắc nhở “Cậu chủ gì chứ, bây giờ người ta đã lên làm ông chủ rồi”.“Lỡ lời mà, quên mất chuyện này”.Lương Yến Tân cụp mắt nhận lấy ly Whisky của người bồi bàn đưa cho mình, anh thản nhiên cầm ly bước đến bên mép boong nhiều ánh mắt tập trung vào anh nhưng anh thờ ơ chẳng thèm nhìn lấy, tựa lưng vào lan can ngẩng đầu nhấp một rượu cay nồng tràn ngập trong khoang miệng, anh hờ hững ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy một cô gái ở gần tóc cô búi sau đầu làm lộ ra cần cổ mảnh khảnh, bờ vai trắng mịn và tấm lưng lộ hơn một nửa, hõm lưng xinh đẹp quyến rũ nõn nà như khắc dạ hội điểm thêm sợi dây bạc, chất liệu chiếc váy tôn lên vòng eo xinh đẹp của cô, một bên eo còn có tay một người đàn ông đang đặt sẵn trên đó, chiếc eo nhỏ đến mức dường như một nắm tay là có thể bao phủ váy không ngừng lắc lư theo điệu nhảy, chiếc váy xuyên thấu một nửa lộ ra đôi chân thon dài và bờ vai đầy gợi tác và tư thế của cô vẫn kiêu ngạo như ngày thường, sự kiêu ngạo này có lẽ là vì tự hào, cũng có lẽ là vì cuộc sống sung túc thuận lợi nên trông cô giống như một đĩa bánh ngọt đẹp đẽ đắt ngô giống như quả cherry được dùng để tô điểm cho chiếc bánh kem, sáng bóng mê năm trước tất cả mọi người trong vũ hội ngưỡng mộ vây quanh cô, hôm nay lại thèm thuồng ánh hào quang cô tỏa mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía cô, có người rung động, cũng có người ghen nhiên bàn tay người đàn ông đang khiêu vũ với cô khẽ động đậy, trông có vẻ như hơi siết chặt, vải áo lập tức co rúm lại, đoán chừng chiếc eo mảnh khảnh và da thịt non nớt cũng giống như khoang miệng vốn dĩ đang yên tĩnh, cảm giác kích thích của rượu mạnh mang đến bỗng nhiên lại bắt đầu bùng Yến Tân vân vê ly rượu trong tay, đang định dời tầm mắt đi chỗ khác thì thấy hai người đang khiêu vũ chợt thay đổi vị hai đầu lông mày của cô gái ánh lên ánh trăng xen lẫn ánh đèn rực rỡ, khóe môi và đuôi mắt khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười xinh môi tựa màu phấn hoa hồng, làn da trắng nõn, trông giống như bức tượng sứ tinh là quá sống mắt nhìn nhau, cô ngạc nhiên trừng to đôi mắt, nụ cười cũng vụt tắt ngay lập tức. Sau đó vẻ mặt cô chợt lóe lên sự bối rối nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn sang chỗ Yến Tân nhướng mày, ánh mắt chợt lóe lên điều gì giống như đang cười nhưng dường như cũng không nhếch khóe môi lên, một tay đặt trên lan can, nghiêng đầu kề ly rượu bên kia, Ôn Thư Du bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy người cô không muốn gặp, quá bất ngờ suýt chút đã bước sai chân giẫm lên giày Tần tượng người đàn ông lịch lãm chững chạc đứng trên boong tàu trong màn đêm rất đẹp, nhưng cô không có lòng dạ để thưởng anh lại ở đây? Lần trước Ôn Trị Nhĩ còn nói bây giờ gặp anh rất khó, nhưng lần này cô mới về nước chưa được nửa tháng đã gặp anh tận ba lần rồi!Bám dai như đĩa. Cô nói thầm trong bên cạnh anh lại không có bạn gái nào đi cùng…Người phụ nữ lần trước bước xuống xe của anh đâu?Nhảy xong một bài, Tần Hủ bị bố Tần gọi đi, đúng lúc Ôn Thư Du không còn tâm trạng để nhảy nữa, thế là trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện với vài người bạn trong giới.“Hôm nay Gia Ninh có hứng thế hả? Tớ thấy cậu ấy nhảy mấy bài rồi, mỗi lần nhảy lại đổi một bạn nam khác”. Dụ Sở thuận miệng hỏi.“Đúng vậy”. Ôn Thư Du nói đùa đáp “Bận đến nỗi không có thời gian nói chuyện với chúng ta”.Trong lúc nói chuyện có rất nhiều người đến mời khiêu vũ, người đứng trước mặt Ôn Thư Du niềm nở mời cô khiêu vũ nhiều nhất, nhưng đều bị cô lần lượt từ Sở cười hỏi “Sao cậu không đi đi? Tớ thấy trong buổi tiệc ai nấy cũng muốn nhảy với cậu, khó khăn lắm những người này mới lấy hết can đảm qua đây, cuối cùng cậu lại không cho người ta cơ hội gì cả”.“Không có tâm trạng”. Ôn Thư Du hờ hững đáp lại, sau đó lại rủ mắt uống rượu. Đây là rượu Ôn Lãng Dật tự tay chọn cho cô, anh ấy nói là nồng độ thấp rất khó say.“Được rồi”. Dụ Sở bật cười, không hề nể nang chút nào vạch trần cô “Tớ cũng đâu phải lần đầu quen biết cậu, còn không biết tiêu chuẩn của cậu cao sao?”“Suỵt”. Ôn Thư Du giơ ngón trỏ đặt lên môi, chớp mắt nói “Biết rồi thì đừng nói toạc ra”.Vừa dứt lời, mọi người bật cười thành tiếng.“Có hai anh trai của cậu ở đây, tiêu chuẩn không cao cũng khó”. Có người nói “Nhưng trong cả buổi tiệc này không có người đàn ông nào có thể mời cậu nhảy bài thứ hai sao?”.“Để tớ nghĩ thử xem ai có khả năng này”. Dụ Sở cau mày suy nghĩ, ở đây còn có ai?Đúng rồi! Bỗng nhiên cô ấy nhớ ra một cái tên, buột miệng hỏi “Vậy Lương Yến Tân thì sao? Nếu Lương Yến Tân đến mời cậu khiêu vũ, cậu có đồng ý không?”Vừa dứt lời, Dụ Sở lập tức hối vì người cô ấy vừa nhắc đến không biết từ đâu bước đến, chỉ cách bọn họ một hai mét!Tiêu rồi tiêu rồi, vẻ Dụ Sở cứng đờ, lần này chắc chắn bị nghe thấy rồi!Cô vừa định nhắc nhở, đã nghe thấy Ôn Thư Du quay lưng về phía người đàn ông trả lời.“Lương Yến Tân?”. Ôn Thư Du mím môi, sau đó khẽ nhếch lên, cô hất cằm lơ đễnh nói “Phải để người ta đến mời thử xem đã”.
Dịch Phi PhiÔn Thư Du và bạn học rời khỏi rạp chiếu phim, lúc chào tạm biệt, cô nhìn thấy bóng dáng anh cả mình thấp thoáng phía xa. Ôn Lãng Dật mặc sơ mi trắng và quần âu màu đen, áo khoác vắt trên cánh tay, vừa nhìn là biết mới gặp gỡ xã giao với ai đó.“Anh!”.Ánh mắt cô sáng lên, mặc kệ đối phương có nghe thấy, nhìn thấy mình hay không, vừa kêu một tiếng đã nhảy nhót chạy qua phía sau người đàn ông, Ôn Thư Du giang hai tay quen thuộc ôm chầm lấy người đó “Anh, anh đến rồi!”.Vải áo sơ mi mềm mại áp trên má, cô nghiêng đầu cọ cọ thích thú. Cô ló đầu sau lưng người đàn ông, vừa nhướng mắt lên đã ngơ ngác nhìn người đứng cách mình mấy bước.“Anh…?”. Ôn Thư Du bàng hoàng trợn tròn mắt, Ôn Lãng Dật đứng cách đó không xa cũng cực kỳ bất người cô cứng đờ chết trân tại người cô đang ôm lúc này… là ai?“Bạn nhỏ”. Một giọng nói êm ái từ tốn rất hay truyền đến phía đỉnh đầu “Em nhận nhầm người rồi”.Giọng nói gần bên rót thẳng vào tai cô, không hề che giấu ý cười nồng đượm, tựa như đang đợi xem trò chợt, cơn tê dại truyền rần rần đến vành tai, cô lập tức lùi về phía sau hai bước. Ôn Thư Du ngẩng đầu trợn tròn mắt, hai màu đen trắng tương phản trong tròng mắt ngập vẻ khiếp mặt là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp cực kỳ cao lớn đẹp trai, đường nét khuôn mặt rất sắc nét, khóe môi gợi một nụ cười nhàn nhạt. Cổ áo sơ mi của người đó hờ hững trên xương quai xanh, một tay đút trong túi quần đó rất hứng thú nhìn chằm chằm đánh giá dồn lên não, đầu óc cô lập tức trống mặt Ôn Thư Du chợt đỏ bừng, sắc đỏ còn lan đến tận khóe mắt, chẳng thể che giấu nổi ánh mắt vừa ngây ngẩn vừa hoảng tim đập dồn dập phát ra những tiếng “Thình thịch” khiến cô nghe rõ mồn lẽ thấy cô vẫn luôn nhìn không chớp mắt, người đàn ông thong thả nhướng Thư Du sực tỉnh lấy lại tinh thần, vô thức lùi về phía sau thêm nửa ấy… anh ấy vừa nói…Mình ôm nhầm người rồi!Tưởng tượng vừa rồi cô còn ôm đối phương làm nũng, Ôn Thư Du xấu hổ đến nỗi hận không thể rẽ đất chui Lãng Dật đứng bên cạnh cũng thấy hơi ghen tị trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được cười, trêu chọc “Thật thất vọng, như vậy mà em cũng nhận nhầm người được?”.“Anh!”. Ôn Thư Du bất mãn nhỏ giọng gục đầu như đà điểu, vội chạy đến bên cạnh Ôn Lãng Dật.“… Vóc dáng và quần áo của hai người đều na ná nhau, còn đứng ở chỗ hẹn, sao lại trách em được”.Giọng điệu chỉ trích đượm ý làm nũng thân mật đối với người nhà của cô tém lại một chút vì sự có mặt của người ngoài.“Được được được, là anh sai”. Ôn Lãng Dật thỏa hiệp vô điều Thư Du hừ nhẹ, không dám ngẩng đầu lên, hai chân đứng nghiêm quy củ tại chỗ, rũ mi chờ nhiệt độ trên khuôn mặt giảm bớt. Thật ra cảm giác vẫn không giống nhau. Cô suy nghĩ miên man, trên thân thể của người vừa rồi thoáng có mùi hương mát lạnh, hình như còn có chút mùi thuốc lá. Khí chất không quá giống với Ôn Lãng Dật, dường như còn chững chạc, càng…Càng trải đời hơn… Ôn Thư Du ngẫm nghĩ mãi mới lựa chọn được từ ra các giác quan của cô phải nhạy bén cảm nhận được khi tiếp xúc với anh, nhưng lúc này mới phát hiện ra thì đã quá thịt ấm áp của người đàn ông dán lên má cô qua lớp áo sơ mi, còn có cánh tay rắn chắc thon dài, vòng eo gầy nhưng rắn rỏi, và cả tấm lưng rộng lớn vững chãi…Sau khi ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, Ôn Thư Du khó nhịn được cảm thấy xấu hổ.“Nếu cậu đã đón được người rồi thì tôi đi trước đây”. Người nọ Lãng Dật gật đầu “Lần sau lại nói tiếp”.Nghe thế, cô mơ hồ thở nhẹ một tiếng, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ướt đẫm mồ khi quay người đi theo Ôn Lãng Dật, hàng mi của cô vẫn còn run rẩy, do dự mãi vẫn không kìm được ý muốn ngẩng đầu lên nhìn người dĩ người đó đang nhìn đồng hồ, nhưng hình như trực giác mách bảo khiến anh nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô, dù ngẩn người giây lát nhưng vẫn kịp cong môi mỉm Thư Du lập tức nghẹt bắt gặp nhìn trộm đúng lúc, cô co rúm người vẫy tay với đối phương, sau đó vội vàng quay người đi theo Ôn Lãng Dật như cái đuôi nhỏ tung xe, Ôn Thư Du cúi đầu thắt dây an toàn, vờ lơ đãng hỏi “Anh, người vừa rồi là ai thế?”.“Một người bạn mà em chưa từng gặp”.“Có mấy người bạn của anh mà em từng gặp nào?”. Cô bĩu môi, ngón tay vô thức kéo giãn dây an toàn “Trong hai người thì ai nhiều tuổi hơn?”.“Hỏi cái này làm gì”. Ôn Lãng Dật bật cười, nhưng vẫn trả lời “Lúc anh mới vào đại học thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi, em nói xem…”.Thì ra là lớn hơn nhiều tuổi như vậy…Cô còn muốn hỏi tiếp, nhưng điện thoại di động bỗng nhiên đổ Lãng Dật không vội khởi động xe, anh đặt một ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô đừng lên biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Ôn Lãng Dật trả lời “Vừa rồi đúng là quên nhắc đến chuyện này”.Vốn dĩ Ôn Thư Du chẳng thèm quan tâm đến cuộc gọi này, nhưng giờ lại không kiềm chế được tò mò vểnh lỗ tai lên nghe, nhưng nào có nghe lỏm được Ôn Lãng Dật cũng nhanh chóng cúp điện trộm liếc di động một cái “Ai gọi thế ạ?”.Ôn Lãng Dật cười nhẹ, đáp “Chính là người ban nãy em nhận nhầm”.“A…a…a không cho anh nói nữa!”. Ôn Thư Du lắc đầu lia lịa, trưng ra một bộ dáng tức tối không thèm để ý đến anh trai mình.“Được rồi”. Ôn Lãng Dật nhịn cười, đưa tay xoa đỉnh đầu cô “Anh không nói nữa”.Chiếc xe khởi động lăn bánh hòa vào dòng xe tấp nập, những hàng cây bên đường xẹt nhanh qua cửa Thư Du ôm vẻ mặt bất mãn, sửa sang lại đầu tóc rối tung vì hành động vừa rồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa mãi nhìn mãi, nhìn đến mức cô ngẩn ngơ tính toán người nọ lớn hơn cô những mười tuổi…Sự chênh lệch giữa hai mươi sáu và mười sáu tuổi vốn dĩ đã như cái hố sâu thẳm, huống chi khoảng cách này không chỉ là một con số. Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi có lẽ đã lăn lộn thương trường nhiều năm, họ và những học sinh còn trên ghế phổ thông không cùng một thế chênh lệch đó vừa hấp dẫn cũng vừa khiến người ta sợ đầu cô bỗng dưng lại xuất hiện khuôn mặt ẩn chứa ý cười của người nọ, còn cả dáng vẻ ung dung thản nhiên khó ai có cảm thấy có gì đó rất xấu tiếng “bạn nhỏ” kia dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai cô. Ôn Thư Du phí công nhọc sức để hạ nhiệt trên khuôn mặt nhưng lúc này tình trạng lại về như cũ, nhịp tim đập nhanh đến mức chân tay muốn rụng rời.“Còn giận hả?”.Cô hốt hoảng, bình tĩnh vớ đại một câu hằm hừ “Em còn lâu mới nhỏ nhen như vậy”.Ôn Lãng Dật cười hỏi “Phim có hay không?”.Cô ngây ngẩn gật đầu đáp “Cũng tạm”.Thật ra cô muốn hỏi người kia tên là gì, nhưng anh cả thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn thôi đó, Ôn Thư Du nằm mơ cô vẫn ôm nhầm người như ban ngày, nhưng lần này cô chưa kịp buông tay thì người nọ đã nắm lấy cổ tay cô, cười hỏi “Em cố ý phải không?”.Bàn tay ấy thon dài, nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, khí thế lấn át hoàn toàn vây cô trong mơ đến đây thì đứt đoạn, hoặc cô không nhớ rõ đoạn hôm sau, Ôn Thư Du thẹn thùng vùi đầu vào gối vì giấc mơ lại nằm mơ giấc mơ kỳ lại như vậy chứ! Nhưng đồng thời cô cũng rất tò mò, rốt cuộc cô đã trả lời như thế nào trong giấc mơ ấy?Chuyện này khiến cô ngẩn ngơ cả buổi học ngày hôm mấy chốc lại đến cuối giờ trưa, Ôn Thư Du ngồi xích đu trong vườn, nhìn chằm chằm lùm cây trước mặt đến phát nhiên có một bóng người thập thò bên cạnh. Cô quay đầu lại, phát hiện là anh trai Ôn Trị Nhĩ.“Anh hai!”. Cô nhảy tót khỏi xích đu xuống đất “Anh làm gì thế?”.“Làm em sợ hết hồn, sao anh ở đó mà không lên tiếng?”.Ôn Trị Nhĩ ngơ ra một chút, quay đầu dừng lại bước chân, cố ý vỗ ngực giả vờ còn sợ hãi nhưng dáng vẻ lại cù bất cù bơ như chẳng quan tâm chuyện gì.“Không làm gì trái lương tâm thì sao phải sợ?” Ôn Thư Du chạy đến, làn váy tung bay trong gió “Lại muốn chuồn ra ngoài đi quẩy phải không?”.“Bậy nào, chỉ rủ mấy đứa bạn đến Sơn Môn tụ tập tí thôi”.Dinh thự Sơn Môn?Ôn Thư Du vừa nghe thấy, hai mắt sáng rực, lập tức ôm cánh tay Ôn Trị Nhĩ đưa đẩy “Anh hai…”.Âm cuối kéo dài không giấu ý làm nũng ngọt ngào, lỗ tai Ôn Trị Nhĩ cũng muốn nhũn thành vũng nước. Hỏng rồi, thừa dịp ý chí còn kiên định, anh nhất quyết phải từ chối nhóc con này mới được “Không được, Ôn Lãng Dật mà biết chắc chắn sẽ không tha cho anh”.“Anh không nói em không nói thì anh ấy biết đằng trời”. Ôn Thư Du chắp tay trước ngực tỏ vẻ đáng thương. “Em chỉ tò mò muốn đi xem sao thôi mà, ở nhà một mình chán lắm”.Ôn Trị Nhĩ hơi dao động, ánh mắt bắt đầu trốn tránh cô.“Anh hai…”.Ý chí kiên định lập tức đổ sụp không còn tung tích, Ôn Trị Nhĩ nghiến răng nghiến lợi véo má cô gái nhỏ nhưng lại không nỡ dùng sức.“Cả nhà chẳng có ai trị nổi em”.Bất kể là làm nũng hay vẻ đáng yêu ngọt ngào tùy hứng như bây giờ, cả nhà họ Ôn đều bị cô thu thập không còn manh Thư Du biết rõ anh hai đã đồng ý, lập tức vỗ tay hoan hô, chớp mắt đã quay người lên lầu thay quần anh em nhanh chóng lái xe đến dinh thự Sơn Môn. Xe dừng lại ở cửa, nhân viên phục vụ đến giúp đậu thường dinh thự Sơn Môn chỉ tiếp đón những nhóm theo quy định riêng của dinh thự, chỉ những người đủ điều kiện hoặc có người giới thiệu mới được đi vào. Bên trong có đủ các trò giải trí tiêu khiển nhưng lại làm mới rất nhiều so với những nơi tương Thư Du cũng như những cô gái khác cùng độ tuổi rất yêu cái đẹp, bố mẹ và các anh trai lại mua cho cô vô số quần áo như trang điểm cho búp bê Tây dương, khiến cô phải có phòng riêng để phân biệt số váy áo đó với quần áo đi nay cô chọn đại một chiếc váy mới mua, tay dài thắt eo, vẫn trong sáng giản dị mang hơi thở học viên phục vụ dẫn bọn họ lên tầng hai, sau đó cung kính đẩy cánh cửa phía cuối hành thanh bên trong nhất thời im bặt, một đám người nhìn về bên này đều ngẩn tò nữ đứng ngoài cửa có gương mặt trắng nõn tinh xảo, vòng eo và tứ chi cân đối, đôi mắt biết nói tròn xoe như mèo con khi cười sẽ khẽ cong lên cực kỳ sống động.“Ôn Trị Nhĩ, đây là?”.“Đây là em gái yêu quý của tôi đấy, hôm nay đưa đến cho các cậu mở mang tầm mắt”. Ôn Trị Nhĩ vô cùng đắc ý, anh muốn khoe khoang người em gái này lâu lắm rồi nhưng vẫn không có cơ hội thích đám người lập tức hò hét, có người thì ghen tị mình không có em gái, có người chỉ đơn giản không quen nhìn dáng vẻ gợi đòn của Ôn Trị nhiên, phòng chơi bi-a bên cạnh truyền đến tiếng bóng và gậy vào Thư Du đưa mắt nhìn sang, bất thình lình nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô đột nhiên trợn tròn mắt, sững người tại nọ vừa đánh một cú, sau đó chậm rãi thẳng người dậy, tay cầm gậy bi-a chống trên mép người gọi “Lương thiếu!”.Trực giác mách bảo Ôn Thư Du Lương thiếu’ chính là đang gọi người đó. Sau khi bình tĩnh lại, cô xoay người muốn giấu mình đi theo bản năng, nhưng cuối cùng vẫn chậm một nọ vốn dĩ đang khẽ cười thì thầm với người bên cạnh, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn sang bên mắt giao nhau, anh nhìn thấy cô.
Giới thiệu GIỚI THIỆU NỘI DUNGÔn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những mười tuổi khi mới 16 Đình Thành, chẳng ai không biết người đó là một cậu ấm cứng đầu.“Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô, người nọ cười khẽ “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”.Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau sáu năm, cô cố ý gọi anh là “chú Lương”.Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo “Chú hử?”.Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp anh.“Yến Tân”. Cô nghe thấy anh cả mình hỏi anh trong điện thoại “Anh lại ra nước ngoài hả?”.Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp “Ừ, bàn chuyện làm ăn”.Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”.Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở trong vòng truyền tai nhau “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non!Lương Yến Tân cũng chẳng thèm hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”.Người đàn ông gian manh cười với cô “Chê anh già hử?”.Cô lập tức lùi lại “Già… càng già càng dẻo dai!”.Tag Yêu sâu sắc, duyên trời tác chính Ôn Thư Du, Lương Yến TânTóm tắt trong một câu “Chú Lương” trâu già gặm cỏ ý Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp Chương mới nhất Chương 77 Danh sách chương
Em chỉ mình anh nuông chiều kể về tình yêu trong giới hào môn của cô gái nhỏ dành cho người đàn ông hơn cô 10 tuổi. Tên truyện Em chỉ mình anh nuông chiều Tác giả Lệ Vụ Editor Vô Ưu Sơn Trang Thể loại Ngôn tình, hào môn thế gia, trâu già gặm cỏ non, nữ truy, sủng ngọt, HE. Số chương 77 chương + 35 Phiên ngoại Giới thiệu truyện ngôn tình Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai của mình nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những 10 tuổi, khi ấy cô mới 16 tuổi. Ở Đình Thành, không ai không biết người đó chính là một cậu ấm cứng đầu. “Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô gái nhỏ, người nọ cười khẽ “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”. Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau 6 năm, cô còn cố ý gọi anh là “chú Lương”. Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo “Chú hử?”. Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp mặt anh. “Yến Tân”. Cô nghe thấy tiếng anh cả của mình hỏi anh trong điện thoại “Anh lại ra nước ngoài hả?”. Người đàn ông đang ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp “Ừ, bàn chuyện làm ăn”. Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”. Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở mặt. Người trong vòng truyền tai nhau “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non! Lương Yến Tân cũng chẳng thèm cảm thấy hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi người. Ôn Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”. Người đàn ông gian manh cười với cô “Chê anh già hử?”. Cô lập tức lùi lại “Già… càng già càng dẻo dai!”. Tag Yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp. Vai chính Ôn Thư Du, Lương Yến Tân Tóm tắt trong một câu “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non. Lập ý Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp Mời các bạn tham khảo thêm nhiều truyện ngôn tình hay truyện full khác tại
em chỉ mình anh nuông chiều